Tôi
là một người đàn ông ngoài 40 tuổi, có sự nghiệp, có sức khỏe dồi dào, có gia
đình hạnh phúc, bạn bè nhìn vào gia đình tôi ai cũng ngưỡng mộ. Tôi cũng rất tự
hào về gia đình với người vợ tốt và những đứa con ngoan. Để có được điều này đều
nhờ vào công sức của vợ tôi. Tôi rất yêu vợ.
Tuy
nhiên có một điều mà tôi thấy khó nói, đó là chuyện sinh hoạt vợ chồng không được
như mong muốn, vợ tôi vốn là một người phụ nữ xinh đẹp mảnh mai, sau khi sinh
cho tôi hai thiên thần cộng với việc lo toan cho gia đình thì sức khỏe giảm sút
rõ rệt, việc này làm cho nhan sắc của cô ấy không còn tươi tắn và cũng không nồng
nhiệt trong chuyện chăn gối.
Tôi
rất thông cảm và chấp nhận cho dù đôi khi tôi cũng thấy thiếu thốn. Trong các
cuộc nhậu, bạn bè thi thoảng rủ tôi tìm đến gái làng chơi, mặc dù “phần con”
trong tôi cũng thôi thúc, nhưng tôi quyết không phản bội vợ, hơn nữa tôi cũng sợ
lây bệnh.
Ở
nơi tôi làm việc các nhân viên nữ dưới quyền rất xinh đẹp và trẻ trung, họ rất
ngưỡng mộ tôi, có một vài người còn chủ động tấn công, họ nói gần nói xa là
mong muốn có người bạn trai giống như tôi. Nếu muốn có họ làm nhân tình thì tôi
chẳng cần mất tý công sức tán tỉnh nào cả. Tuy nhiên tôi vẫn tự nhủ thầm mình sẽ
hy sinh một chút để giữ gia đình yên ấm và hạnh phúc cho các con.
Khi
tâm sự chuyện này với anh bạn có kinh nghiệm “tình trường” thì dường như anh ấy
hiểu sự “thiếu thốn” của tôi nên khuyên tôi là không nên kìm chế mình quá, có
thể “vượt rào” kiếm cho mình một cô bồ trẻ trung để “giải tỏa” mà không lo bị
lây bệnh, miễn làm sao phải giữ kín đừng để ảnh hưởng tới hạnh phúc gia đình.
Tôi nghĩ về chuyện này ngày một nhiều hơn, khi “thằng đàn ông” trong tôi luôn
thôi thúc.
Trong
khi tôi còn đang nghĩ ngợi thì cơ hội đã đến, một cô gái trong công ty tỏ ra
quan tâm tôi trên mức bình thường, luôn tỏ ra sẵn sàng đến với tôi mặc dù cô ấy
biết rất rõ gia đình tôi đang hạnh phúc.
Tôi
đã tặc lưỡi cứ thử một lần xem sao, quả thật tôi cũng hào hứng và đầy cảm xúc với
sự trẻ trung và tươi tắn của cô ấy, chỉ sau hai chầu cà phê và một bữa ăn trưa
là cô ấy đã thuộc về tôi. Chúng tôi lao vào nhau như những con thiêu thân, tôi
như kẻ đói ăn lâu ngày nay mới được bữa no nê.
Mãn
nguyện là vậy nhưng khi bước chân về đến nhà thì tôi lại thấy vô cùng ân hận và
làm mọi cách để vợ con tôi vui vẻ. Mọi việc đã diễn ra suôn sẻ hơn một năm, tôi
chu cấp đầy đủ cho cô nhân tình, và luôn tìm cách bù đắp tinh thần cho vợ con,
cho đến một ngày cô nhân tình yêu cầu tôi ly dị vợ để cưới cô ấy, nếu tôi ngại
thì cô ấy sẽ nói chuyện với vợ tôi.
Tôi
giật mình vì lâu nay tôi mải vui không nghĩ gì đến chuyện này, tôi không bao giờ
nghĩ mình sẽ ly dị vợ, và càng không bao giờ nghĩ đến việc cưới cô nhân tình.
Tôi đã rất bối rối, sau nhiều đêm suy nghĩ và tiếc nuối tôi đi đến quyết định
cuối cùng, sẽ cho cô ấy một khoản tiền lớn và khuyên cô tìm một người đàn ông
khác có thể đem lại cho cô ấy một gia đình.
Khi
đưa ra giải pháp này cô ấy đã nổi khùng lên, cào cấu tôi một trận tơi bời và gọi
điện ngay cho vợ tôi. Khỏi phải nói cũng biết vợ tôi suy sụp đến thế nào, vì sức
khỏe yếu nên cô ấy ngã bệnh và cũng không còn đủ sức để tức giận tôi nữa. Trong
thời gian này tôi như người tỉnh ngộ sau cơn say, tôi đã chăm sóc vợ hết sức
mình, và làm mọi cách để cô ấy hiểu rằng tôi ngoại tình chỉ vì bản năng.
Giờ
đây gia đình tôi đã qua cơn sóng gió, các con tôi cũng bình yên, chỉ có vợ tôi
thi thoảng vẫn buồn bã thở dài.
Tôi
kể lại câu chuyện của gia đình mình để mong các bà vợ có cái nhìn thông cảm hơn
với đàn ông chúng tôi để đủ sáng suốt chèo lái con thuyền gia đình đến bến bình
an. Qua kinh nghiệm của tôi cũng như của những người đàn ông ngoại tình khác,
trong số 100 người đàn ông ngoại tình thì chỉ có 10-12% là có tình yêu thực sự
với nhân tình, còn lại hầu hết chúng tôi đều không muốn phá bỏ gia đình.
Còn
về các cô gái sẵn sàng làm nhân tình, mong các cô đừng trách chúng tôi. Chúng
ta đều ít nhiều đạt được điều mình mong muốn, chúng tôi có được cảm xúc mới lạ,
và đổi lại chúng tôi cũng đem đến cho các cô cuộc sống vật chất dư dả mà nếu
không có những cuộc tình này thì các cô cũng không thể có ngay được. Nếu chúng
tôi không có sự nghiệp tốt, không có ôtô, không ăn mặc bảnh bao thì không thể
nào tán tỉnh nổi các cô. Nhờ ánh hào quang này mà chúng tôi ăn đứt các chàng
thanh niên cùng trang lứa các cô.
Một
trong những điều đàn ông chúng tôi hãi hùng nhất là bị các cô nhân tình ăn vạ,
trước sau gì chúng ta cũng phải chia tay, chi bằng chúng ta hãy chia tay trong
sự lưu luyến để còn giữ được những kỷ niệm ngọt ngào.
Tôi
biết khi bài viết này được đăng sẽ nhận được lời trách móc của những cô nhân
tình và cả những bà vợ nữa, nhưng mong mọi người hãy nhìn nhận vấn đề thật khách
quan để từ đó tìm ra hướng đi cho cuộc sống của mình.
Chuyện
ngoại tình đã có từ lâu trong quá khứ và sẽ tiếp tục có trong tương lai, ai
cũng có thể sẽ phải đối mặt, vấn đề là chúng ta sẽ giải quyết thế nào để gây ra
ít tổn thất nhất.
Xem Thêm :


Đăng nhận xét