Nếu may mắn
gặp con dâu hiền lành, biết ăn biết ở thì những người mẹ chồng như tôi còn được
hưởng ít phước lành, còn an nhàn chút đỉnh. Chứ gặp loại con dâu ghê gớm hung dữ,
đanh đá, lười biếng thì tuổi thọ càng suy giảm nghiêm trọng. Như tôi đây, tôi
đang muốn tống cổ con dâu hỗn hào đi mà nó cứ ở lì trong nhà, thật không cách
nào chịu được.
Ngày thằng
con trai tôi dẫn nó về ra mắt, tôi đã không ưa nổi con nhỏ mắt xếch đó rồi. Ông
bà ta nói đàn bà mắt xếch là hung dữ, cầm cương chồng, quả cấm có sai. Tôi
khuyên nó đừng nên cưới người con gái như thế, không sau này khổ thì tôi đau
lòng lắm. Ấy vậy mà thằng con tôi đâu có nghe, cứ nhất quyết một hai đòi cưới,
còn nói tôi quá khó tính.
Thấy con như
vậy, dù trong lòng chẳng muốn nhưng tôi cũng phải chiều ý mà cưới con bé đó cho
con mình. Ngày cưới, trước bàn thờ gia tiên, tôi khấn cầu con trai tôi sẽ sống
hạnh phúc, đừng để con dâu mắt xếch “nắm mũi dắt đi”. Nhưng ông bà tổ tiên hình
như chẳng nghe lời cầu nghuyện của tôi. Bởi ngay trên sân khấu của đám cưới,
con dâu quý hóa làm tôi mất mặt không chịu được.
Chồng tôi mất
khi thằng con tôi mới được 4 tuổi. Quá yêu chồng nên tôi quyết định không đi bước
nữa, ở vậy mà nuôi con. Khi người ta gọi tên cha mẹ 2 bên lên làm lễ, dù chỉ có
một mình nhưng tôi vẫn để tên chồng cạnh bên. Bạn MC không thấy chồng tôi đâu
nên lên tiếng đọc thêm lần nữa, mời nhanh chóng lên hôn trường. Con dâu tôi
nhanh mồm nhanh miệng “ba chồng em đi bán muối lâu rồi, chị gọi hoài, ông hiện
lên bóp cổ bây giờ”.
Tôi và mọi
người đứng hình trước câu nói vôp duyên của cô dâu. Con trai tôi phải cười xòa,
bào cô dâu đùa tí cho vui. Riêng tôi, tôi chỉ muốn tát cho con dâu mới một cái
thật mạnh. Ai đời, có con dâu mới nào dám nói như thế về cha chồng. Thật là to
gan bằng trời.
Sau tuần
trăng mật của vợ chồng nó, cuộc sống chung với con dâu ghê gớm càng khiến tôi bức
xúc nhiều hơn. Trong khi tôi sống gọn gàng, ngăn nắp quen rồi thì nay có con
dâu, căn nhà cứ như rối tung lên. Đi làm thì thôi, về nhà là nó bày bừa lung
tung. Tôi chạy theo dọn mà bở hơi tai.
Nào cặp
xách, giấy tờ, nó vứt mỗi thứ một nơi. Chìa khóa xe khi nằm trên đầu tủ, khi
trên kệ báo, khi trong nhà tắm… Rồi đến giờ đi làm là nó chạy xoắn lên tìm. Quần
áo, thay ra con dâu cũng chẳng bỏ vào máy giặt giúp tôi, cứ vứt đầu này cái áo,
đầu kia cái váy. Mỗi khi giặt đồ, tôi phải vào phòng, tìm từng cái một.
Dọn dẹp nhiều
khiến tôi cáu tiết lên. Thế là thấy mặt con dâu, tôi mắng, bảo nó gọn gàng lại.
Có khi nó bỏ tót lên phòng, chẳng thèm để ý tôi nói gì. Có khi, nó “đốp” lại
tôi thế này “Tụi con đi làm, có mình mẹ ở nhà thì mẹ dọn dẹp giúp tụi con. Nếu
mẹ không làm được thì để con thuê người giúp việc, chứ con không rảnh”. Tôi
nghe mà tức lộn ruột, nó xem tôi chẳng khác nào ô-sin trong nhà.
Góp ý với
con trai thì nó cũng chỉ ậm ừ. Chẳng biết có dạy được vợ không chứ mỗi lần nghe
tụi nó cãi nhau là toàn tiếng con dâu tôi mắng chồng nó. Tôi sống với chồng,
chưa bao giờ dám mắng chồng như vậy. Tôi lên tiếng thì nó thẳng thừng bảo “Chuyện
của tụi con, để tụi con tự giải quyết, mẹ đừng xen vào”. Rồi nó đóng cửa cái rầm.
Tôi đứng dưới nhà mà lo ngay ngáy không biết tụi nó có “đánh đập” gì nhau
không? Thật là khổ trăm đường mà.
Được cái con
dâu ghê gớm của tôi có hiếu vô cùng, nhưng là hiếu với ba mẹ nó. Một tuần nó phải
lôi con trai tôi sang nhà nó 4, 5 lần. Mỗi lần về là mua thứ này thứ nọ về biếu
ba mẹ. Còn mẹ chồng vò võ ở nhà một mình, nó cũng chẳng bao giờ mua tặng tôi thứ
gì.
Tôi cũng chẳng
cần quà cáp chi, nhưng đến câu hỏi thăm khi tôi bệnh, nó cũng chẳng có. Tôi nói
ra thì chồng nó bênh chằm chặp. Khi thì bảo tôi khó tính, khi thì bảo tôi xét
nét…Nhưng tôi già rồi, chỉ muốn được con cháu quan tâm. Nghĩ lại, tôi nuôi con
trai mấy chục năm chưa bằng vợ nó sống với nó mấy năm. Nhiều lúc tôi tủi thân hết
sức.
Thứ 2 tuần
này, nó với chồng cãi nhau một trận kịch liệt. Chẳng là con trai tôi bắt gặp vợ
nhắn tin với người đàn ông khác, nó ghen, nó nói. Không ngờ con dâu tôi mắng
cho chồng một trận kinh hồn bạt vía. Hình như dồn nén lâu ngày nên con trai tôi
nổi nóng thật sự. Nó đập luôn cả laptop đang cầm trên tay, hùng hổ lao vào đòi
đánh vợ. Tôi can ngăn thì con dâu tôi chỉ tay vào mặt tôi mà nói rằng: “Bà cứ để
anh ấy đánh con. Con sẽ cho chồng biết tay”.
Tức quá, tôi
buông con trai ra, mắng thông gia không biết dạy nên giờ con dâu hỗn quá sức.
Không ngờ, con dâu nghe tôi nói đến thông gia là nó như chẳng biết trời đất là
gì lao tới tát cả mẹ chồng một cái xây xẩm mặt mày khiến tôi ngã dúi xuống nền.
Lúc này, con
trai tôi mới sáng mắt ra. Nó cũng xông tới đánh cho vợ nó vài bạt tai đau điếng
cho tỉnh người ra. Tôi cũng mặc kệ, cho chồng dạy vợ nó để chừa tội hỗn. Chưa hết,
con trai tôi còn gọi thông gia đến để trả vợ về nơi sản xuất.
Nhà thông
gia đến, biết con gái hỗn nên xin lỗi thông gia rối rít. Con dâu ghê gớm thì ấm
ức khóc lóc đòi đi về nhà nhưng bị thông gia nhà tôi mắng cho một trận. Thấy
thái độ thông gia như vậy, sao tôi đuổi con dâu đi được.
Từ sau sự việc
đó, tuy con dâu vẫn ở nhà tôi nhưng vợ chồng nó ngủ riêng hai phòng khác nhau.
Nó đi làm về là mặt lầm lầm lì lì. Nó tự mua đồ ăn nhanh ăn riêng chứ chẳng ăn
chung với mẹ con tôi nữa.
Thấy vợ chồng
con trai như thế, tôi đã nói chuyện với con dâu. Tôi bảo nó vợ chồng đều có lúc
cơm không lành, canh chẳng ngọt nên phải biết nhẫn nhịn bỏ qua. Và khi đã bỏ
qua thì phải bình thường. Chứ sống mà chiến tranh lạnh thế này chịu sao được.
Nhưng con dâu cứ ngang ngạnh bảo, việc của vợ chồng nó, tôi không liên quan, để
nó tự lo.
Mấy hôm nay,
nhà tôi nặng nề như có đám. Tôi thật sự không ưa nổi hành động của con dâu. Chẳng
lẽ, tôi lại gọi thông gia sang nhà lần nữa? Mọi người chỉ cho tôi cách gì để ứng
xử với cô con dâu như thế này đi.
(ST)
Xem Thêm :


Đăng nhận xét